trangthokhuatmotgoctroi

Khuất Một Góc Trời

Nơi tôi đến ..Hạ vàng rực nắng

hong nóng tình quê ... kẻ tha hương

chập chùng núi trọc .. đồi cao thấp

khuất bóng mây Tần một trùng khơi

Nơi tôi đến .. Thu se sắt nhẹ

lá ngả màu ..nhuộm úa chiều sang

hoàng hôn tím thẫm lòng lữ khách

ngơ ngẩn .. nhớ về .. quê hương xa ..!

Nơi tôi đến .. Đông như ngượng ngập

tuyết ngoài trời, băng giá trong tim

hướng về quê hương bao trăn trở

sao dân tôi ..luôn cảnh đoạ đày !

Nơi tôi đến ..Xuân hồng rực rỡ

Người thắm tình, đời rộn rã vui

Nghẹn nhớ quê nhà ..bao uất ức ..

Hỏi .. vì sao có cảnh điêu tàn .

Nơi tôi đến đời như ngày mới

bình minh tươi khuất lấp hoàng hôn

chiều xuống chậm ..nắng vàng lấp lánh

người nhẩn nha ...cảnh sắc thanh nhàn

Lòng lại nhớ ..quê nhà xa thẳm

Hoa úa sầu .. người rũ phong sương

Nhọc nhằn gánh nặng đời cơm áo

Sao vẫn triền miên đói khổ nghèo

Rồi tự hỏi .. có bao giờ không nhỉ

Ngày trở về ..quê Mẹ lại như xưa ...

"... Những .. bóng dừa bình yên soi trăng sáng

Đêm mùa Thu tiếng sáo trúc nhẹ đưa

Nắng ráng chiều đường đê êm ả

Ven bờ nương lúa trĩu oằn bông

Cô thôn nữ che nghiêng nón lá

Trẻ mục đồng ngất nghểu lưng trâu ..."

Quê hương khuất một góc trời

Nhớ thương .. biết gởi về đâu bi chừ ..!

nnh

Kiếp phù du

muốn nâng chén cho sôi bầu nhiệt huyết

chuyện đời thường nhắc lại có gì vui

đời ly hương dâng lạnh bốn phương trời

trò nhân thế hưng suy nhiều biến đổi

thánh nhân đó cũng có khi lầm lỗi

chữ tâm thành được mấy nỗi cảm thông

kiếp phù du tìm khó gặp chữ đồng

thôi thì hãy cả cười cùng thiên hạ

bấm đốt ngón tay, quê người xứ lạ

tháng ngày qua dần cũng đã gần quen

ngoảnh mặt xa trông mờ nhạt ánh đèn

đường cố quốc vẫn còn xa diệu viễn

nén tiếng thở dài bao lần đưa tiễn

thân mỏng manh cát bụi cũng lai hoàn

chí hùng anh hổ thẹn với giang san

nhìn vận nước tủi phận mình sức mỏng!

bao nhiêu kẻ giữa dòng đời lạc lõng!

mộng Kinh Kha dứt áo thưở sang Tần

quá nửa đời còn bao chuyện phân vân

ừ một kiếp phù du còn bao nữa!!!???

TN

Nhưgiấcchiêmbao

dường có anh nhìn tôi mỉm cười

dang đôi tay ôm lấy đời tôi

nghe tiếng anh ngọt ngào dành dỗ

"em thuơng ơi, ngưng giòng lệ rơi!!!"

dường có anh nắm chặt bàn tay,

truyền cho tôi hơi ấm của ngày

"dựa vào đây em yêu dấu hỡi

để quên đi giá lạnh đêm nay".

dường có anh ngồi cạnh bên tôi

dù lặng im không nói một lời

mà tôi thấy chẳng còn cô độc

vì đôi khi khẽ gọi "anh ơi..."

Nhưng ...

tỉnh ra thì chỉ chiêm bao

lẻ loi nên mộng ngày nào gặp anh

lòng buồn mơ ước cao xanh

số phần thôi thế cũng đành buông trôi!

tôi về với cuộc đời tôi

thức đêm đối bóng trăng côi lạnh lùng

tôi không cần anh phải trả lời

tôi không cần anh nở nụ cười

tôi không cần bàn tay anh ấm

vì tôi biết chỉ là mơ thôi....

tôi sẽ quên những chuyện đã qua,

quên đời người bão táp phong ba

quên ngày tháng chứa nhiều kỷ niệm

tìm vui trong tỉnh thức, an hoà

vì ...

đời người từ không mà ra

cuối cùng cũng trở lại là số không

ví như một giấc mơ hồng

thức rồi mới biết sắc không vô thường

TAnL

Tình hoài huơng...

" Quê hương là chùm khế ngọt"

Từng có câu thơ làm rung động lòng người.

Với tôi, quê hương là tất cả

Nỗi nhớ đau đáu trong lòng, từ lúc xa quê..

Thân viễn xứ, tâm hồn nơi quê cũ

Nhớ vô vàn từng khoảnh khắc tuổi thơ

Những trò chơi trốn bắt, năm mười

Chơi ô quan, đánh đáo, nhảy dây, quay vụ...

Nhớ con đường nhỏ, ngày đầu tiên đi học

Theo Mẹ đến trường bụng đánh lô tô

Nhớ mùa hè, phượng nở đỏ sân trường

Tranh nhau nhặt...hoa rơi về ép bướm

Và nhớ quá một tuổi thơ cơ cực

Cha hy sinh, Mẹ góa, con mồ côi...

Với sức lực phi thường trong tấm thân mòn mỏi

Mẹ tôi bương chải với đời nuôi cả một đàn con

Đứa vào nội trú Quốc Gia Nghĩa Tử,

Đứa bên ngoài cùng Mẹ mưu sinh

Trong vòng tay của Mẹ, anh em tôi lớn lên ngày một

Yêu thương nhau và yêu Mẹ đến vô cùng...

Lúc trưởng thành, gia đình bao biến cố

Đứa lập gia đình, đứa cất bước ly hương

Người Mẹ ngày xưa với bao nghị lực

Năm tháng mỏi mòn trông ngóng các con.

Và một ngày kia, Mẹ quỵ ngã

Căn bệnh hoành hành thân xác Mẹ tôi...

Thân bất toại nhưng lòng già kiên định

Tin tưởng có một ngày con cái rạng danh!

Và Mẹ ơi,

Ngày ấy đến rồi

Nhưng không còn có Mẹ,

để chúng con khoe thành đạt...

Lòng con đau,

nhưng nơi sâu thẳm của tâm hồn.

Con hãnh diện đã làm tròn mơ ước mẹ...

Quê hương tôi,

Suốt đời tôi thương nhớ

Giữ trong lòng những khắc khoải chờ mong

Có một ngày chốn cũ được quay về,

được sống lại những tháng ngày xa xưa ấy...

Quê hương ơi, là nỗi nhớ ở trong lòng!

PTB

Trân Trọng Giới Thiệu Bạn Bè cùng Thân Hữu

Ban Biên Tập ĐH 2009