gauvathotrang

Gấu Và Thỏ Trắng

( Gửi nỗi nhớ về bạn bè,thuở học sinh, ngôi trường xưa và thành phố cũ .ĐT)

Khi người nữ ca sĩ hát xong, cúi đầu chào khán giả trong tiếng vỗ tay rời rạc,Tuấn dõi nhìn cô, lách qua đám đông tiến đến gần sân khấu,Đỗ Mạnh đang đứng cạnh giàn âm thanh,quay lại lắng tai nghe Tuấn nói xong, anh quản lý nhà hàng nheo mắt, cười tinh quái :

-À, thì ra cậu thích sưu tầm đồ cổ hả ?

Được thôi,chứ nếu chịu khó kiên nhẫn chút xíu,khoảng nửa tiếng nữa,có mấy "sao" sẽ tới,toàn chân dài đấy nhá !Còn..em này thì...nói thật...đã mấy "lửa",lại ...quá "đát" rồi, tụi tớ chỉ mướn hát cầm chừng,trong lúc chờ đợi thôi.Tuy nhiên,tuỳ cậu,xấu đẹp theo mắt người đối diện phải không? hà hà ...Tuấn không phân trần,giải thích gì cả,lẳng lặng đi theo Đỗ Mạnh.

Mạnh giới thiệu hai người với nhau xong, trở lại quầy tiếp tân.Tuấn kéo ghế, gật đầu chào cô ca sĩ có tên là Diệp Muốị .Diệp nhìn anh,bình thản thả khói thuốc,cô khẽ đẩy bao thuốc lá,giơ bàn tay ra ý mời.

Tuấn cười : - Cám ơn nhé, tôi bỏ thuốc từ lâu lắm rồi . À, mình uống chút gì nhé !

Diệp Muối gật đầu, cô ngoắc người phục vụ với vẻ sành sõi .Tuấn cũng gọi một ly rượu chát .

Anh nâng ly : - Chúc mừng ...

Diệp Muối nghiêng đầu, nheo mắt nhìn anh : - Cho cái gì ...

Tuấn nhìn thẳng mặt cô : - Mừng ngày hội ngộ .

Diệp Muối phá lên cười : - Lạ thật, anh vừa được bạn anh giới thiệu kia mà ! Mình đã quen nhau ở đâu nhỉ ?

Nhấp một ngụm rượu,Tuấn hạ giọng,anh nói thật ân cần,tiếng nói như âm vang từnơi nào đó xa xôi, lại như lời thì thầm với chính mình và người đối diện; dường như vượt khỏi cái không gian và thời gian hiện hữu :

- Thỏ trắng, không ngờ có ngày lại gặp được em.Không ngờ mình có thể thấy nhau lần nữa. Quả đất xoay tròn thật,và chúng ta vẫn còn một chút duyên nào đó ... Anh là ... Gấu đây, Thỏ trắng ơi !

Người thiếu phụ năm mươi tuổi, nhiều bản lãnh, quăng điếu thuốc, nhìn Tuấn chằm chằm ...

- Gấu ...Anh Gấu ...

Trời đã xẩm tối, mưa suốt ngày nên sân trường sũng nước,Tuấn rời phòng Sinh hoạt học đường sau buổi họp với các giáo sư; anh nhìn bầu trời rồi đưa mắt phóng ra phiá nhà để xe mà ái ngạịTuấn xắn quần đến đầu gối, đưa mấy quyển vở che đầu, chuẩn bị một cuộc "chạy việt dã" . Đến chân cầu thang,Tuấn thấy một bóng áo trắng thấp thoáng.Tiến lại gần, nhận ra một nữ sinh với gương mặt lo lắng,

Tuấn hỏi trống không : - Chưa về à ! ... Sao ra muộn vậy ?

Cô bé chỉ độ mười ba mười bốn tuổi, ấp úng trả lời:

- Dạ ... mưa quá, mà ... em bị cấm túc ...

Tuấn nhủ thầm :

- Con nhỏ này cũng tinh nghịch dữ lắm dây,chứ chẳng phải chơi đâu .

Nhìn cô bé khép nép tay cặp, tay dù; Tuấn cười :

-Có dù mà sợ gì . Bây giờ, bắt chước tôi nhé !xắn quần lên,đưa cặp tôi xách dùm cho, rồi cho tôi che nhờ chiếc dù của cô .Đồng ý không nào !

Nói đến đây, Tuấn nhớ mấy câu thơ cuả Nguyễn Bính:

"Học trò trường huyện ngày năm ấy

Anh tuổi bằng em lúc tuổi thơ

Những buổi tan trường không có nắng

Đội đầu chung một lá sen tơ

Lá sen ấp ủ hương thơm ngát

Ấp ủ hai ta chút nhuỵ hờ

Lũ bướm tưởng hoa cài mái tóc

Theo về tận cổng mới tan mơ .."

Cô bé lắc đầu : - Không được, mắt cá chân của em bị thương, hãy còn phải băng đây nè ! Lội nước sợ bị nhiễm trùng thì sao . Hay là ...

-Hay là sao ? Tuấn hỏi .

Cô bé thẹn thùng đề nghị :

-Hay là ...hay là...anh cõng em đi,rồi em che dù cho anh khỏi ướt.Vậy nhé !

Tuấn giật thót mình,không ngờ cái con bé này bạo thật.Con gái con đứa gì mà...Tuy vậy trong bụng anh cũng thấy thích thú pha lẫn chút ngại ngùng.Cõng một người con gái trên lưng,dù chỉ bằng cô em út ở nhà,thật là mạo hiểm thật.Với lại, nhỡ ai trông thấy thì...bị ra hội đồng kỷ luật như chơi .

Đang còn suy nghĩ,Tuấn lại nghe tiếng cười khúc khích :

- Hì hì ... anh đã từng cõng ai chưa vậy, hí hí ...

Tuấn gãi tai :

- Chưa,à mà có...hồi đó tôi mới chín tuổi,bố chết trận,mẹ bận đi làm,nên tôi phải cõng đứa em gái út mới mười bảy tháng suốt ngàỵNăm ấy tôi phải nghỉ học nên bây giờ học muộn hơn bạn bè .

Mưa vẫn rơi nặng hạt không ngớt,gió thổi bay tà áo dài trắng nữ sinh,và trên mái tóc cô bé đã vương chút bụi nước.Cô học trò ngước nhìn bầu trời mờ mịt,rồi lại lo lắng dõi mắt trên giòng nước cuồn cuộn chảy quanh sân trường.

Tuấn thấy cám cảnh quá,anh hỏi : - Có áo mưa không ? Cô bé gạt đầu : - Trong cặp . Còn anh ?

- Tôi gài ở sườn xe.Vài giây suy nghĩ,sau khi liếc nhanh không thấy ai chung quanh,Tuấn quyết định :

- Đưa cặp đây,giương dù lên,tôi sẽ cho cô mượn cái lưng. Cô gái giương tròn xoe mắt : - Í a ... anh dám cõng em à !

Thoáng chút ngạc nhiên trên bờ mi cong vút,vì thực ra,cô cũng chỉ muốn trêu ghẹo anh chàng này tí xíu. Cô học đệ nhất cấp, buổi chiều;còn anh ta chắc là năm

cuối trung học đệ nhị cấp,không quen biết gì nhau, Nhưng thỉnh thoảng đi sinh hoạt hay tham gia văn nghệ toàn trường,cô có thấy anh.Cô có chút để ý đến anh,vì đa số mấy anh lớn thường chải đầu láng mượt hay để tóc dài cho ra vẻ hippy à go go,anh chàng này húi tóc cao ba phân,quần áo giản dị, gương mặt trông vui vẻ thân thiện, miệng cười tươi vui .Cô hơi lùi bước lại,nhưng vẫn để cho Tuấn xách lấy cặp.

Tuấn hối : - Mở dù đi, nhanh lên, không tôi đổi ý.Cô làm theo lời anh như máy.Thoắt cái,cô đã ngồi trên phản lưng rộng cuả anh,một tay giương dù che đầu cho cả hai,một tay cô quàng cổ anh để giữ thăng bằng .

Tuấn vừa xách cặp vừa cầm dép,anh bắt đầu lội xuống nước,bấm những ngón chân dọ dẫm và bắt đầu đi trong màn mưạ Khoảng cách từ phòng học đến nhà để xe không xa, nhưng anh chẳng dám chạy nhanh,phần phải chậm rãi từng bước vì sợ trơn trượt té lăn cù thì hư bột hư đường hết, phần cái trọng lượng trên lưng anh tuy không mấy nặng, nhưng...những va chạm đầu đời giữa hai thân hình nam nữ khiến tim anh đập mạnh và rạt rào những cảm xúc lâng lâng.

Cuối cùng, cũng đến đích.Thả cô bé xuống,Tuấn vừa có cảm giác thoát khỏi một món nợ lãng nhách,vừa mang tâm trạng tiếc nuối một cái gì vừa quý giá vừa ngọt ngào khôn tả.Anh nghĩ bụng : - Hú hồn, nhưng...giá con đường từ lớp học đến nhà để xe xa hơn nữa thì sao nhỉ ?

Cô bé cụp dù, vẩy cho ráo nước,cô khập khễnh bước đi lấy xe .Cô lí nhí nói, pha chút thẹn thùng : - Cám ơn anh nhiều nghe, không có anh thì thiệt em không biết làm sao, trời mưa to mà cái chân em nhức quá .

Tuấn trả lời : - Không có chi, tôi cũng cám ơn cô đã che dù cho tôi .

Tuấn gài dép lên boọc ba ga, quàng tấm nylon quanh người, ngồi lên yên xe đạp.Cô bé cũng thu mình trong áo mưa có mũ che, nổ máy chiếc PC.Khẽ nhấn tay ga, cô quay lại hỏi : - Em thấy anh mấy lần trong tất niên toàn trường và lễ phát thưởng,nhưng không biết tên anh .

Tuấn cười : - Tôi ... tên là ...Gấu .

-Hèn chi lưng cuả anh to và chắc như lưng con gấu vậy, ha ha ha...

Xe lướt qua mặt Tuấn,anh đạp nhanh theo :

- Còn...em . Em tên là gì vậy ?

Vẫn giữ nguyên tốc độ, cô bé khẽ nghiêng đầu :

- Em tên là ... Thỏ ... Thỏ trắng .

Gió hắt những giọt mưa vào mặt,gió cản hướng tiến cuả chiếc xe,Tuấn gò lưng đạp, bên tai anh, tiếng cô bé trong trẻo,ngây thơ,nghe dễ thương làm sao :

Em tên là ... Thỏ trắng.

...NHẬT KÝ CUẢ TUYỀN

Ngày ... tháng ... năm ...

Hôm nay về nhà dưới cơn mưa, thay quần áo xong, mình chui vào giường, nằm cuộn trong chăn ấm.Vì lạnh cũng có, mà vì mắc cở cũng có.Trời ơi !lần đầu tiên mình được một người con trai cõng trên lưng.Đành rằng,ảnh lớn như anh Hai vậy ...nhưng mà...kỳ quá à !Không hiểu ảnh nghĩ gì về mình.Còn mình, sao bỗng nhiên xao xuyến, bâng khuâng chi lạ . Mình phải ngừng viết, mẹ đang kêu ra ăn cơm chiều .

Ngày ... tháng ... năm ...

Không ngờ mình ngồi ngay chỗ cuả anh ngồi buổi sáng. Khi thấy anh đứng xớ rớ ngoài hành lang,mình đứng tim.Chi. trưởng lớp tiến lại hỏi : -Tuyền ơi ! Có thấy cuốn tập cuả anh lớp sáng bỏ quên không vậy,Mình thở phào,thì ra ảnh đi tìm sách bỏ quên, chứ hổng phải đi tìm mình.Mà nè, tui biết tên anh rồi,Tuấn chứ hổng phải Gấu hay Hùm,Beo gì đâu nhé !À mà mình có nói cho ảnh biết mình tên Tuyền đâu nà !Hmm ... hổng chừng ảnh biết tên mình rồi cũng nên .

Ngày ... tháng ... năm ...

Lễ phát thưởng,đông vui quá,nhưng cũng đượm chút luyến lưu vì đã sang hè . "Mỗi năm đến hè lòng man mác buồn Chín mươi ngày qua chứa chan tình thương Màu hoa phượng thắm như máu con tim ...".

Nhỏ Thục hát điêu luyện thiệt.Mình cũng vừa tham gia trình diễn một màn muá, tuy mệt nhưng ban vũ cuả lớp mình đứa nào cũng cười giòn giã trong tiếng vỗ tay nhiệt tình cuả khán giả.Tiếng là cây nhà lá vườn chứ bọn mình cũng phải luyện tập khổ công lắm. Bù lại tụi mình được chụp hình lia lịa, hình như đứa nào bữa nay cũng... đẹp hết á!

"Hôm nay đây còn vui trông thấy nhau

Trong tiếng ca tiếng đàn vượt trời cao

Niềm vui ... gửi trao như khi mới gặp nhau ...

Nhưng em ơi ! ngày mai ta cách xa .

Em kinh đô tôi phải về miền xa .

Biệt ly ai khéo rắc reo trên bao mái đầu xanh ..."

Ý trời,anh Tuấn hát nghe cũng ấm quá chứ!Mà hình như ảnh nhìn mình như tâm sự vậy.Sang năm mình lên lớp sáng rồi,còn anh thì sắp ra trường.Phải chăng đây là lời gửi trao,từ giã .

Ngày ... tháng ... năm ...

Tuấn rủ mình đi dạo quanh trường.Anh nói anh vào học ở đây từ lớp 6.Mùa hè này là mùa hè cuối cùng của anh.Còn đứng giữa sân trường mà lòng đã nghe xót xa, nhung nhớ.Anh nói khuôn viên này đã cho anh bao kỷ niệm,trong đó có lần được làm quen với mình trong một hoàn cảnh đặc biệt,có thể nói là kỳ ngộ.Anh nói anh sẽ nhớ mãi .Đến khu vực nhà để xe, anh chọc ghẹo : Mai mốt trời mưa,Tuyền nhớ mang theo đôi giày ủng nhé ! để lội nước, hì hì ...

Mình cũng cười nhưng mặt mình lúc đó chắc ửng đỏ vì thẹn thùng sung sướng.Mình chúc anh thi đậu và ngỏ ý mời anh đến nhà nhân dịp sinh nhật.Anh gật đầu cám ơn .

Ngày... tháng ...năm ...

Anh đến.Sinh nhật thứ mười lăm cuả mình.Chỉ vài đứa bạn thân,mẹ,anh Hai và...anh.Anh trao cho mình gói quà,mình háo hức mở ra: Ồ ! tuyệt vời quá, một con Gấu nhồi bông.Mình ẵm Gấu trên tay,ôm chặt vào lòng. Anh ngồi nói chuyện với anh Hai,nhưng vẫn liếc nhìn mình.Bạn bè bao quanh,ồn ào chúc tụng,tíu tít hỏi han. Vui quá .

Ngày ... tháng ... năm ...

Hôm nay đi chơi với anh.Thực ra,có một lý do "hợp pháp" là ăn mừng anh thi đậu Tú Tài hai .Mình hồi hộp và sung sướng lạ thường.Đi bên anh,lòng mình sao rung động quá.Phải chăng mình đã "yêu" rồi .Anh ấy chưa ngỏ ý gì cả,mà sao mình lại..."hư" thế không biết .

Sau buổi ăn chiều,anh đưa mình về nhà ngay cho mẹ khỏi trông.Mình rất vui và cảm phục anh,anh rất tế nhị và lịch sự.

Ngày ... tháng ... năm ...

Mình vừa đọc được một đoản văn trong một tuần báo tuổi học trò, bà văn sĩ nào mà viết đúng tim đen mình quá trời ."Tôi yêu tà áo trắng biết bao nhiêu, nên đã có một kỷ niệm thật đáng yêu ... Lúc ấy, tôi mười lăm tuổi, học lớp 8 và mối tình học với "chàng" ...Có lẽ trái tim tôi biết rung động ... hơi bị sớm, nhưng cứ nghĩ ông Nguyên Sa đã cho người yêu cuả ông biết mơ mộng ở tuổi mười ba, nên tôi được 15 là chững chạc lắm rồi .Thật ra tôi "thích" anh vì ... anh "thích" tôi, tôi cũng thích anh vì dáng đi hiên ngang ...

...Tám giờ tối anh đến đón tôi trên chiếc Honda,tôi yểu điệu bước ra...trong tà áo lụa trắng, có cả phù hiệu...Tôi nhận ra trong mắt anh có sự ngỡ ngàng,nhưng chỉ thoáng qua và chúng tôi đã có một đêm Giáng sinh thật vui Không biết bây giờ anh còn nhớ "tà áo đêm Noel" ấy không,chứ tôi thì không bao giờ quên được kỷ niệm đẹp nàỵ" (*)

Ngày ... tháng ... năm ...

Mình theo mẹ đi thăm anh Hai ở quân trường.Anh Hai được hoãn dịch vì lý do gia cảnh,nhưng vẫn tình nguyện khoác chiến y. Mẹ sụt sùi khóc, lo lắng. Anh tìm cách an ủi : -Không sao đâu, mẹ ơi! chừng mãn khoá,con sẽ được về gần nhà và chỉ công tác trong ngành chuyên môn thôi .

Anh hỏi mình : - Em có hay gặp Tuấn không ?

Mình trả lời : - Lâu rồi hổng thấy ảnh ghé thăm .

Hai người ra sàn nhảy trong một điệu slowrock chậm rãi Diệp Muối có vẻ thấm hơi men,nhưng cảm động thực sự.Theo những bước chân quấn quýt bên nhau,cô khe khẽ gọi :

- Tuấn, em không ngờ còn được gặp lại anh .

Tuấn dìu cô đi trong tiếng nhạc, anh khe khẽ nói : - Anh cũng vậy, Tuyền ơi !

Giọng hát người nữ ca sĩ trên sân khấu lan toả ngậm ngùi và phủ kín xuống đôi tâm hồn vừa tái ngộ :

"Mười năm không gặp tưởng tình đã cũ

Mây bay bao năm tưởng mình đã quên ..."

Không phải chỉ mười năm,mà đã hơn ba mươi năm rồi,Tuấn ơi!Anh vụt đến với em ngắn ngủi trong tháng ngày ngọc ngà cuả tuổi thần tiên,rồi anh biến đi đâu mất tiêu,đến bây giờ mới quay trở lại;Tuyền dỗi hờn gục đầu vào vai Tuấn, sụt sùi theo tiếng nhạc. Họ đứng yên tại chỗ, không trở lại bàn,chờ bản nhạc tiếp nối :

"Người đi qua đời tôi, không nhớ gì sao người

Mây mù lên mấy vai, gió sầu qua mấy đời...

Người đi qua đời tôi,đường xưa đầy lá uá ....

Anh đi qua đời em, không nhớ gì sao anh ...."

- Anh không nhớ gì sao anh, Tuấn ơi !Tiếng cô thì thào trong men rượu . Thấy Tuyền có vẻ đã say,

Tuấn nói : - Em còn phải hát nữa không? Tuyền lắc đầu .

Để anh đưa em về nhé!Tuấn ân cần đề nghị.Tuyền khẽ gật ưng thuận,cả hai bước ra ngoài. Không gian ban đêm khoáng đãng, mát rượi,những đôi nam nữ chở nhau trên xe gắn máy vụt qua.Tuấn đón một chiếc taxi, anh hỏi cô :

- Em về đâu ?

Tuyền trả lời : - Em có một căn hộ ở đường ...

Xe lặng lẽ lướt đi.Hai người ngồi im bên nhau,Tuấn choàng cánh tay qua bờ vai gầy guộc,Tuyền nép sát vào anh như thể tìm sự chở che.Tuấn hôn lên vừng trán thiếu phụ, ngất ngây trong hương tóc vờn bay và mùi da thịt ngọt ngào;Tuyền ngẩng đầu lên và bờ môi họ tìm nhau,uống nuốt những khát khao trong say sưa,nồng ấm ;mắt họ nhắm nghiền cho tâm hồn bay bổng,thoát hẳn chốn nhân gian.Hai người hôn nhau thật đắm đuối.

Lâu,thật lâu...Khi họ rời nhau ra, thì xe đã ngừng trước một toà chung cư kiểu mới . Tuấn đưa Tuyền đến tận cửa phòng,anh hôn nhẹ lên má cô,nói lời từ giã và chúc cô ngủ ngon.Tuyền choàng hai cánh tay vít cổ Tuấn xuống, giọng cô nhẹ nhưng hơi thở dồn dập...

: -Đừng xa em đêm nay, Tuấn ơi !

Tuấn nhìn Tuyền dịu dàng, chậm rãi nói :

- Anh rất muốn ở lại bên em,không những chỉ đêm nay mà cả suốt cuộc đời,nhưng...Tuyền ngước mắt đắm đuối chờ đợi .Tuấn nói tiếp : - ...Nhưng sau cánh cửa kia là một không gian đầy quyến rũ, anh...anh chỉ sợ lòng mình yếu đuối,sẽ xúc phạm đến em,xúc phạm đến tình yêu rất đẹp cuả chúng mình thuở học trò, xúc phạm đến chính bản thân anh.Thôi, hay là ...mình đứng ngoài lan can nói chuyện đi em .Tuyền cúi mặt,vẻ hờn dỗi hiện lên mặt,tự ái trong người cô dâng cao.

Cô ngậm ngùi, chua chát : - Em biết mà, anh chê em là ...xướng ca vô loài phải không ?Thôi,anh về đi, chúc anh thượng lộ bình an, và coi như mình chưa hề gặp lại nhau .Tuấn nắm lấy hai tay Tuyền, anh cảm nhận được những ngón tay của cô run rẩy theo tiếng nấc nghẹn ngào và những giòng nước mắt ứa ra .

Tuấn ôn tồn nói : - Không đâu,Tuyền ơi ! anh rất quý trọng em, và thầm cám ơn Thượng đế đã cho chúng mình tái ngộ .Anh yêu em từ những ngày em còn trong tà áo nữ sinh, anh yêu và nhớ em ngay cả khi ta xa nhau trong cái không gian mịt mùng và thời gian khắc nghiệt .Anh vẫn luôn cầu nguyện cho em và thầm ước ao một ngày nào sẽ đoàn tụ cùng em .Nhưng ...nghiệt ngã thay, tháng năm chồng chất lên kiếp nhân sinh trong cuộc sống lưu đàỵ Hôm nay, gặp được em là anh mãn nguyện lắm rồi.Hiểu cho anh em nhé ! Anh vẫn luôn yêu quý em,vẫn nuôi dưỡng trong tim hình bóng của Thỏ trắng ngày xưa, dù vật đổi sao dời...

Tuyền úp mặt vào ngực Tuấn,cô vẫn thút thít khóc, nhưng dường như đã cảm thông hết những gì Tuấn vừa nói.Một lúc lâu, hai người rời nhau ra.Gió thổi những lọn tóc cuả Tuyền bay loà xoà trước mặt.Đêm càng khuya,càng vắng lặng.Nhìn người tài xế taxi đang rảo bước hút thuốc dưới sân chờ đợi,

Cô nhắc Tuấn : - Thôi, anh về khách sạn đi, để chuẩn bị cho chuyến bay ngày mai .

Cô gượng cười : - Em không dám hứa sẽ đến phi trường tiễn anh, vì ...sợ ngủ dậy trễ, chúc anh mọi an lành, và ...cám ơn tình anh, cám ơn rất nhiều những giây phút hạnh phúc quý giá ngày hôm nay.

Hai người ôm lấy nhau,bịn rịn .Họ chia tay trong bình an cuả tâm hồn và sự trưởng thành tuyệt diệu cuả một tình yêu đầy trân quý.

Nhìn chiếc xe phóng ra đường rồi khuất sau dãy phố ,Tuyền vào phòng, đóng sập cửa lại, gục đầu nức nở khóc . Cô nghe vang vọng những lời thơ mà cô đã đọc được ở đâu, khá lâu rồi :

"Xin lỗi em

Anh không thể dìu em đi hết nhịp cầu

Vì chung quanh ta có nhiều kẻ cắp

Chúng rình rập mưu toan ẩn nấp

Dù trên cao ánh điện sáng muôn màu

Xin lỗi em

Anh không thể đưa em vào một chuyện tình

Vì chúng ta Ai cũng có gia đình

Sau đêm dài Là ánh bình minh

Xin lỗi em

Lòng anh thường yếu đuối

Mình giã từ nhau đâu phải là lần cuối

Nhưng anh sợ rằng trong trái tim mình

Có một kẻ cắp vô hình

Đang chực chờ để đánh mất tin yêu ..."

Đây là sản phẩm tưởng tượng nếu có sự trùng hợp về nhân danh,địa danh thì chỉ là sư.trùng hợp ngẫu nhiên, ngoài ý muốn cuả người viết . DT

Đăng Trình

Sàigòn, cuối tháng Tám 2008

DFW,đầu tháng Tư 2009 .

Trân trọng giới thiệu đến Ban Bè cùngThân Hữu .

Sanjose,06/2009

Ban Biên Tập -Gia Đình QGNT .